Yêu là gì, tôi xin định nghĩa
Yêu là tình cảm có chiều cao
Hai tâm hồn đồng dạng sẽ hiểu nhau
Rồi từ đó suy ra định lý
Yêu nội tiếp khi tình yêu chung thủy
Yêu ngoại tiếp khi hai kẻ phụ nhau
Tình lỡ đỡ khi có hình tam giác
Có trường hợp âm và dương tiếp xúc
Hai người không nợ lại hữu duyên
Như cạnh góc vuông đối với cạnh huyền
Gần nhau đúng nhưng không trùng được
Qua những điều trên ta có qui ước:
“Tình yêu là cái compa
Vòng tròn nào dù nhỏ hay to
Cũng đều có tâm và bán kính”
Tâm ở đây là tâm thần cố định
Bán kính là nỗi nhớ niềm thương
Muốn tìm ra bộ mặt yêu thương
Hãy lấy hình chiếu là nụ cười
Nhân cho chiều dài nơi khoé mắt
Em chịu khó hạ lấy đường thẳng góc
Ðể tim anh mãi mãi phụ kề em
Môi nở hoa, ôi công thức trung thành
Mặc thế sự là vòng tròn ngoại tiếp
Em sung sướng nhận ra đây tiếp điểm
Của đời ta một hàng điểm điều hòa
Anh sung sướng nhận ra đây đáp số
Suốt 10 năm âm thầm mài kiếm
Tuyết sương kia chưa nếm một lần
Hôm nay trình với tôn quân
Nguyện đem quét sạch bất bằng mới thôi
Đường tới tim em là đường định hướng
Dù uốn nhiều như đồ thị hàm sin
Anh mãi mê tìm theo toạ độ trái tim
Bỗng lạc giữa khoảng tình em nơi đó
Đôi mắt em chứa bao ẩn số
Mà hàng mi nhẹ mở góc anpha
Tóc em dài như dãy số đi xa
Môi hội tụ 1 nụ hôn bối dối
Ôi .....anh ngốc!!!!yêu sao lời em nói
Sinh nhật em anh tặng trái tron xoay
Đêm noen hình chóp cụt trên tay
Anh hoá cây thông dâng trọn em thổn thức
Mãi mãi em ơi!!!
Phương trình cuộc đời dù chưa giải được
Nhưng anh tin rằng
Nghiệm duy nhất là em!!!!
Nếu em là đồ thị hình sin
Cho anh làm trục hoành em nhé
Ta bên nhau trong chu kỳ thương nhớ
Và cùng nhau đi suốt những tuần hoàn
Người yêu ơi ,nếu em là dãy số
Anh xin làm phần thực giản dị thôi
Dù thời gian có vô cùng em nhé
Mình gặp nhau , hội tụ cuối trời
Em thật xinh qua ánh xạ của anh
Cái nhìn xuyên tâm khiến anh nhớ mãi
Để anh được trong vòng lặp còn lại
Mặc cho đời lặng lẽ biến thiên
Anh , chuỗi liên phân số điên
Yêu em mãi và bên em tiệm cận
Thằng nào dám mon men biện luận
Chẳng ngại ngần anh đạo hàm hắn ngay
Thế em nhé , ước số của anh
Thương anh nhiều , cho anh làm tiếp tuyến
Cầm tay anh ,bé bỏng tích phân
Và hôn anh , vài triệu lần em nhé
Em của anh ,ôi một nữa của anh
Mời em vào không gian vectơ
Ta khảo sát với số chiều hữu hạn
Nhưng tình yêu có bao giờ giới hạn
Dẫu chỉ là tổ hợp của đời nhau
Tình lạc vào ma trận thương đau
Tìm hạnh phúc bên kia bờ nghịch đảo
Và định thức như một trời giông bão
Lấp đời nhau những ẩn số vô tình
Ta tặng em vô số phương trình
Em muốn khóc vì hình như vô nghiệm
Có lẽ ta lỡ quên điều kiện
Ma trận nào suy biến, hạng khác nhau
Thôi đành hẹn lại ngày sau
Ta gặp gỡ trong một không gian khác
Ta lang thang trên dãy số buồn thiu
Lòng khao khát một lần hội tụ
Sao lại quên điều kiện cần và đủ
Giới hạn nào xa tít đến vô cùng.
Em phân kỳ về phương ấy mênh mông
Ta cố định e bé bỏng
Để hàm số suốt một miền biến động
Liên tục rồi lại gián đoạn em ơi.
Khả vi chưa sao gia số nghẹn lời
Muốn tiếp tuyến lại hóa thành tiệm cận
Đành tìm nhau trong lớp hàm bị chận
Lấy tích phân trên diện tích mặt cầu
Khả tích rồi sẽ hội tụ về đâu
Càng suy rộng càng vô cùng nỗi nhớ
Và tháng ngày bỗng thành chuỗi số
Sự phân kỳ -định mệnh thương đau.
Tiêu chuẩn nào hội tụ cùng nhau
Cứ so sánh cứ bước qua giới hạn
Để Cauchy lắc đầu ngao ngán
Leibnitz buồn đan dấu với thời gian.
Chuỗi lũy thừa hay gánh nặng đa mang
Miền hội tụ tìm chi cho mệt
Tính tổng mãi cũng về cõi chết
Dừng lại đây cực trị của thiên đường.
Cuộc sống như Không gian Ô mê ga.
Những tiên đề không bao giờ đi hết
Xác suất niềm vui có mấy ai tính được
Giữa một trường dằn vặt nỗi riêng mình.
Biến cố trong lòng, phép thử trái tim
Tay đã chai mà sao hoài trống rỗng
Kết cục rồi đôi mắt tìm hạnh phúc
Cũng chẳng nhìn được chốn thực để tin
Tình bạn sao như một biến ngẫu nhiên
Khi chia tay khỏi nhóm vành thân thuộc
Giới hạn trung tâm đã lạc loài định luật
Rồi những năm trôi, rồi những cuộc đời
Quy luật nào phân phối nỗi đơn côi?
Người có quá nhiều, kẻ không hề biết
Mỗi đêm buồn cộng thêm vào tần suất
Có ai làm gì để chuẩn hoá lòng mình ?
Đem hoà tâm hồn vào ánh bình minh
Và hồi quy vào trái tim biết khóc
Hệ số nào tương quan tình cô độc
Với rạc rời những chuỗi thời gian
Khi mọi con đường hội tụ giữa không gian
Là nơi có một điều Không thể có.
Ba đường trung tuyến đồng quy
Hai ta không hiểu lẽ gì lại xa?
Khó như bài toán Phecma
Anh làm anh chẳng tìm ra nổi mình!
Chia ba một góc tội tình
Xin em đừng sẽ trái tim dại khờ
Đường thẳng thì mỏng như tơ
Tình ta nhiều lúc lại như kén tằm
Đường tròn nhìn rõ hơn trăng
Nhìn em chẳng thấy , vẫn nằm trong mây
Trục kia bao số lấp đầy
Giữa hai ta chỉ mưa bay kín trời
ơle cầu bắc 7 nơi
Anh xin 1 chiếc đừng rơi giữa lòng
Điểm dừng làm đẹp đưòng cong
Em xa anh liệu có nhớ anh ?
Hàm kia đồng biến rất nhanh
Bến anh vò võ bao canh đợi đò...
Góc kia có mấy độ đo
Tim yêu ai dễ mà dò nông sâu
Lang thang bài toán ba mầu
Trong anh tìm mãi một câu giã từ
Số ảo mà vẫn thực ư?
Nhìn ra cứ ngỡ em vừa thoáng qua
Xoay tròn Rubic trong ta
Tình yêu không biết hiện ra mặt nào?
Mắt của em là một cung chứa góc
Cả bầu trời nội tiếp giữa hàng mi
Dấu chấm nhạt trên trán-Tâm đối xứng
Điều kiện gì?Hai đường thẳng đồng qui
Cặp môi hồng thầm thì đường thẳng
Đầu lượn sóng tất cả đều so le
Đôi vành tai kiêu kì đối đỉnh
Vầng trán cao suy nghĩ tiên đề
Hàm răng trắng gọn nhẹ hàm số
Nét mi cong thách thức hàm Sin
Đôi lúm đồng tiền duyên dáng biến thiên
Sắc đổi thay trong hàm số mũ
Khi thờ gian đã vào giấc ngủ
Vẫn còn anh giải BẤT PHƯƠNG TRÌNH
Em như số phức diệu huyền
Anh không tìm nổi đâu miền thực hư
Tình yêu chia 3 thì dư
Chia hai ta chắc là vừa nhớ thương
Tình anh phép chiếu theo phương
Em đi một bước trăm đường anh mong
Làm chi lòng lại cách lòng
Như hai đường thẳng song song xa vời
Mình không nguyên tố sánh đôi
Mà giữa hai đứa trắng trời mưa bay
Tình yêu bài toán tuyệt hay
Fecma,decac cũng say một thời
Xin đừng kiêu nhé em ơi
Hợp thành ánh xạ đẹp đôi chúng mình.